Bài 3: Cà Phê Đắng Và Em...
Giữa bộn bề cuộc sống, cứ ngỡ như ta đã quên được... Nhưng không, Em vẫn ở đó và ru hồn ta ngủ.
Ta mân mê những kỷ niệm về em bằng một thứ âm thanh dịu dàng - âm thanh của sự im lặng!
Vẫn còn đó nỗi nhớ em..., nhưng đã không còn da diết, và cũng không còn vẹn nguyên nữa, lãng đãng dần...
Em... trước mắt tôi lúc này chỉ là hương cà phê giữa bạt ngàn phố núi, chỉ là một màn sương phủ kín những kỷ niệm mong manh...
Cám ơn em - vì đã đi thoáng qua đời - dù là bước đi rất vội...
Để tôi biết trân trọng hơn những gì mình đang có...!.
Em từng nói "thế giới này nhỏ bé lắm, chỉ cần xoay người một cái là chúng ta không ngờ rằng mình sẽ gặp được ai..."
Nhưng giờ tôi còn nhận ra, "thế giới này cũng rộng lớn lắm, chỉ cần quay lưng bước đi là có khi sẽ chẳng bao giờ gặp lại..."
Cafe đen của quán quen hôm nay vẫn đắng như vốn dĩ, còn em vẫn xa tôi như vẫn từng...
À mà chúng ta đã bao giờ gần đâu em nhỉ?
@Ly Na - https://lagomcafe.vn/
⓿➒➊➑➊➑➋➎➑➐
0҉9҉1҉8҉1҉8҉2҉5҉8҉7҉